Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

“DUYÊN NỢ” CỦA TÔI VỚI THẦN ĐỒNG ĐẤT VIỆT

Một nhóc tì đã học lớp 4 mà quần áo bao giờ cũng xộc xệch, với khuôn mặt to, nụ cười tươi luôn nở trên môi – chính là tôi ngày ấy. Và tôi yêu thích cái bộ dạng đó của mình, chỉ vì một ước mơ thần tiên: được trở thành nàng Lọ Lem trong câu chuyện cổ tích mà tôi đã đọc.
Trong mọi thứ trên đời, tôi thích nhất truyện cổ tích. Chỉ cần mẹ đưa ra một quyển Grim cũ kỹ hay một cuốn Andersen đã sờn gáy, tôi có thể nhào vào mà nghiến ngấu, bỏ cả những trò chơi thú vị, những bộ cánh mới toanh. Tuy thế, tôi lại rất ghét truyện tranh, nhìn thấy là muốn bỏ ngay. Niềm yêu ghét của tôi sẽ mãi như vậy nếu như không có một ngày…
Chủ nhật, bố mẹ có việc bận, tôi nằng nặc đòi lên nhà bác chơi. Nhà bác có hai anh chị, lúc nào cũng vui vẻ tươi cười. Chơi hết buổi sáng, ăn cơm xong, ba chị em lên gác nghỉ trưa. Anh tôi vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay, chỉ còn tôi với chị. Chị say sưa đọc quyển Ngữ văn 9. Đợi anh ngủ hẳn, chị nhẹ nhàng lôi từ dưới gối ra ba tập TĐĐV. Đọc lén lút mà chốc chốc lại bật cười thích thú. Tôi không hiểu sao chị phải bí mật thế (sau này mới biết là chị giấu bác, giấu cả anh tôi. Tất nhiên chuyện đó không thể lọt khỏi mắt bác, nhưng bác chẳng nói gì vì kết quả học tập của chị vẫn vậy, thậm chí có phần tốt hơn.) Nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, chị chìa cho tôi một tập, bảo:
-          Em đọc đi, hay lắm!
Tôi lắc đầu:
-          Em không thích truyện tranh! Chị có truyện cổ tích không?
-          Chị không có, em đọc tạm cái này đi, đảm bảo sẽ thích mê cho coi!
Ỉu xìu mặt, nhưng vì chưa muốn ngủ, tôi đành vớ lấy đọc bừa. Nào ngờ, nét vẽ ngộ nghĩnh, những câu ứng đối thông minh của Trạng Tí đã làm tôi “thích mê” y như lời chị nói. Tôi quên cả cổ tích, đọc cho kỳ hết mới thôi. Chị tôi xong trước, đi xuống và không quên gọi cả tôi theo, mà tôi thì lúc đó đâu còn biết trời đất gì nữa. Đang say sưa, có tiếng bác gọi tôi xuống ăn dưa hấu – món mà tôi thích nhất. Tôi trả lời rõ to:
-          Thôi bác ạ! Cháu đọc xong truyện đã!
Câu “phúc đáp” hồn nhiên của tôi làm chị phát hoảng. Bao nhiêu công giấu diếm đã bị tôi làm hỏng hết chỉ trong vòng… ba giây! Có lẽ chị đang chờ một cơn tức giận của mẹ. Nào ngờ, bác chẳng giận dữ gì, chỉ mắng yêu:
-          Vậy là lộ rồi nhé!
Chị tôi dở cười dở mếu. Dĩ nhiên là cười nhiều hơn, vì từ hôm đó, chị đã được công khai đọc truyện mà không sợ bị bác mắng.
Sau lần đó, tôi thường xuyên đòi lên nhà bác chơi, nhưng truyện vẫn đọc rất bập bõm. Lên cấp II, ngang đường đến trường có một quán cho thuê sách, truyện rất to. Sau vài lần nhờ người quen giới thiệu, tôi chính thức được thuê truyện ở đây. Mục tiêu đầu tiên của tôi là bộ Conan và tất nhiên là TĐĐV. Dần dà, tôi đã bắt kịp tập mới nhất. Nhiều lần, tôi ôm về một lúc trên dưới hai chục quyển, mang cả đến lớp. Mỗi lần thấy chiếc ba-lô của tôi phồng phồng, bạn bè cứ xúm lại hỏi có TĐĐV không. Những lúc như vậy, tôi lại thấy vui vui. Đôi khi cao hứng, tôi còn kể những tiểu sử đọc được trong phần “Tích Trạng” cho mấy đứa bạn nghe. Đứa nào cũng khoái. Có hôm, không thể kiềm chế được, tôi đã lén đọc trong giờ Sử. Dạy xong còn dư giờ, cô yêu cầu học sinh kể tên và công trạng của những danh nhân lịch sử mà em biết. Người đầu tiên cô gọi là… tôi. Thoạt đầu, vì không nghe rõ câu hỏi nên tôi cứ ấp a ấp úng, cúi mặt chăm chăm nhìn xuống bàn. Chợt thấy quyển TĐĐV như sắp rơi ra khỏi ngăn bàn, tôi nảy ra một ý. Tôi đánh liều kể vanh vách nội dung phần tiểu sử ông Trạng vừa đọc, về một số tích Trạng tôi đã chép lại được, thỉnh thoảng thêm vài chi tiết học từ sách. Trời ạ, cô giáo và các bạn vỗ tay rần rần, lại còn khen tôi chăm chỉ tìm thêm tư liệu ngoài sách vở nữa chứ! TĐĐV ui, cảm ơn nhé!
Ngoài tôi và đứa em gái ra, trong nhà còn một fan ruột của TĐĐV nữa! Không ai khác, đó chính là bố tôi. Bố khuyến khích tôi nên đọc loại truyện bổ ích như TĐĐV. Hè năm ngoái, bố còn cho tiền tôi đi thuê đến mấy chục cuốn truyện, đủ loại. Dĩ nhiên trong số đó không thể thiếu TĐĐV. Ba bố con nghiền chỉ… hai tiếng là hết (kinh khủng luôn). Đợi đến hôm sau thì lâu quá, tối đó ngang qua quán truyện, bố ghé vào nói tên và lớp tôi, rồi cầm về mấy quyển TĐĐV, Conan, Dragonball về trước sự ngạc nhiên của hai chị em. Cũng vì sự kiện ấy mà ông bà chủ quán không thể quên tôi, đặc biệt là… bố tôi.
Đến giờ, bố không ở nhà, tôi vẫn theo dõi TĐĐV và còn tham gia làm thẻ HV CLB TĐĐV. Khi đã gửi phiếu đi, tôi vẫn nghĩ đó là một trò chơi để giết thời gian. Chỉ cho đến lúc cầm trên tay tấm thẻ và lá thư chúc mừng, tôi mới hét toáng lên. Các bạn xúm xít vào xem và hỏi han đủ kiểu, làm tôi vui sướng và hãnh diện vô cùng. Tôi còn gửi bài dự thi đến CLB để thử vận may của mình nữa. Mặc dù chưa bao giờ tôi nghĩ rằng bài của tôi lại có thể đoạt giải trong số hàng nghìn bài dự thi gửi về. Tôi tham gia đơn giản chỉ vì muốn rèn luyện trí nhớ, ôn luyện lịch sử mà thôi!
Cả khi viết bài này cũng vậy, tôi viết không phải vì giải thưởng, tôi chỉ muốn nói lên những điều mình muốn tâm sự với TĐĐV, với các bạn nhỏ làng Phan Thị. Để tôi và TĐĐV luôn là những người bạn thân thiết, để TĐĐV mãi mãi sống trong lòng mỗi độc giả – như tôi vậy.
ĐOÀN MAI LINH (Lớp 8A, trường THCS Thủy Sơn, Thủy Nguyên, Hải Phòng)

1 nhận xét: