Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

“TỚ RẤT YÊU THẦN ĐỒNG ĐẤT VIỆT…”


TĐĐV đối với tớ là một niềm vui, mang cho tớ bao nhiêu nụ cười chảy ra nước mắt. Trước kia, khi chưa có TĐĐV, tớ chỉ biết thư giãn qua loại sách tham khảo, còn bây giờ, khi đã làm quen với TĐĐV, cuộc sống của tớ như phủ đầy hoa. Đó là lúc cậu Văn ở miền Nam mang về cho tớ, tớ đọc thử thấy hay hay, rồi dần dần tớ tìm mua về đọc, thế là kết luôn TĐĐV, bây giờ tớ không thể sống thiếu TĐĐV được..
TĐĐV là bộ truyện không những phù hợp với lứa tuổi thiếu nhi, mà còn thu hút cả các bậc phụ huynh cùng tham gia với con em mình nữa. Tớ yêu TĐĐV vì TĐĐV mang lại những phút giây thoải mái mỗi khi rảnh rỗi. Tớ yêu TĐĐV vì nó cung cấp nhiều thông tin bổ ích, tạo điều kiện cho tớ tham gia những cuộc thi hấp dẫn như Vung viết vẽ vời hay Giải ô chữ. Tớ yêu TĐĐV vì TĐĐV có những nhân vật dễ thương, hình ảnh ngộ nghĩnh sống động, đường nét nào cũng dí dỏm, đáng yêu.
Nói không phải nịnh chớ, TĐĐV quả đã làm tớ yêu quý ngay khi đọc tập đầu tiên, dẫn dắt, lôi cuốn tớ đến các tập tiếp theo, không hiểu sao TĐĐV lại có sức hút như thế. Đối với tớ, lực hút của TĐĐV còn hơn cả lực hút trái đất ấy chứ. Trong hàng vạn sở thích của tớ thì đến hai phần ba là truyện, mà TĐĐV là nhất đó. Tớ nâng niu lắm, vì TĐĐV là bạn của tớ mà.
TĐĐV là một tập sách hay, hình ảnh sinh động, ngộ nghĩnh, đậm chất hồn nhiên hài hước của lứa tuổi mực tím dễ thương. Tiếc là tớ chỉ mới đọc hơn nửa bộ, những tập còn lại chắc chắn là rất hay nên tớ phải cố gắng đón đọc. Nhưng mà nè, không phải lo đọc truyện rồi bỏ ăn bỏ học bỏ ngủ bỏ chơi đâu nhá! Tớ vẫn ăn, vẫn ngủ, vẫn chơi, vẫn học bình thường, vì có duy trì lực học và ăn uống điều độ thì mới có sức khỏe mà đọc TĐĐV chứ. Nhất là mẹ tớ ấy, khó tính ghê cơ, dù cho đọc truyện nhưng thấy tớ sa sút trong học hành một cái là tịch thu truyện bỏ tủ niêm phong lại ngay. Rút kinh nghiệm, tớ đọc thì đọc nhưng vẫn duy trì lực học nên mẹ vui lắm, hùa vào đọc TĐĐV với tớ, càng ngày càng mê mới thích chứ. Mẹ hứa sẽ mua thêm TĐĐV cho tớ đọc nữa làm tớ sướng mê tơi (hi hi, mẹ tớ dễ dụ ghê cơ). À, phải kể cho các bạn nghe kỉ niệm của tớ với TĐĐV nhá: Hôm trước, tớ ‘săn’ được ‘con mồi’ TĐĐV mới toanh. Sướng, tớ lăn ra đọc từ đầu đến cuối (tập 13 – Lớp học hà tiện). Đọc xong, không hiểu sao tớ lại muốn bắt chước ông Đồ Kiết. Tớ ra vườn tìm dây và lá để kết quần áo, không ngờ đụng phải ổ kiến lửa, tớ bỏ chạy luôn. Đúng lúc mẹ tớ gọi đi bơm nước rửa rau. À há, cơ hội bắt chước đây rồi. Rửa rau xong, tớ lấy nước đó vo gạo. Nhưng vụn rau bám vào gạo vo mãi mới ra được. Mẹ bảo đổ đi, nhưng không, tớ dành lại rửa bát. Mẹ bảo bẩn lắm đổ đi. Tớ không đổ, mang vào lau nhà. Nhưng ôi thôi, nhà cửa dính đầy dầu mỡ và cơm trong bát ăn, thu hút lũ kiến kéo đến bò đầy nhà. Eo ơi, tớ mang xô nước đó đi tưới rau rồi vào nhà ăn một trận đòn vì cái tội lau nhà bằng nước tráng bát đĩa! Sau lần đó thì tớ cạch, không dám bắt chước dại dột như thế nữa. Mà mỗi lần đọc TĐĐV lại thấy thích, sao mà TĐĐV lại hay thế, lôi cuốn thế. Cứ thấy màu sắc cử chỉ của dân làng Phan Thị là trong lòng tớ lại nhen lên niềm vui sướng đến nỗi để đôi mắt ngấu nghiến hết cuốn sách lúc nào không hay. Nói cho TĐĐV biết nhé, tớ nuôi mộng làm họa sĩ vẽ tranh truyện từ lâu rồi, trước khi tớ được đọc TĐĐV cơ. Khi chạm mặt với TĐĐV, ước mơ đó như được tiếp thêm năng lượng và tớ mong một ngày nào đó nó sẽ bùng cháy để tớ biến ước mơ đó thành sự thật. Bây giờ thì mới thấy TĐĐV quả là món ăn tinh thần bổ dưỡng cho lũ nhóc bọn tớ. Không nói xạo đâu nha, bọn trẻ xóm tớ từ khi được tớ “nhồi nhét” vào đầu truyện TĐĐV thì thi nhau tìm đọc, nâng niu như báu vật. Bây giờ hỏi bạn tớ, các bạn yêu thích truyện gì nhất. Câu trả lời chỉ là: TĐĐV, TĐĐV, và TĐĐV. Đó, tuyệt chưa! Ở xóm tớ, TĐĐV được yêu chuộng nhất (cả phụ huynh còn mê nữa là). Chuyện đọc truyện TĐĐV nổ ra không chỉ ở nhà, ở xóm mà còn ở trường nữa. Nhất là lớp tớ, các bạn nô nức đi thuê, mượn, mua TĐĐV về đọc cho thỏa chí. Ý, mà quên, nói gì thì nói, bọn tớ không bỏ bê việc học hành đâu nha, lại còn học tiến bộ lên là đằng khác ấy chứ. Tất cả là nhờ TĐĐV đấy. Rất nhiều bài học có liên quan đến TĐĐV đó. Lớp tớ bảo: “Chúng ta bị TĐĐV bỏ bùa để… chài.” Ối! Ối! Đừng giận, đây không phải nói xấu mà là câu nói để diễn tả sức hút của TĐĐV ý mà! Mà nè, đừng vội mừng nhé, cũng có lúc tớ thấy ghét TĐĐV (ghét sơ sơ thôi). Lúc nào á? He he, chính là lúc không được đăng bài trên TĐĐV đó, nhưng không sao, không lần này thì còn lần khác mà. Thấy trên TĐĐV có cuộc thi Vung viết vẽ vời, thích quá, tớ ra ngay tác phẩm “đầu chân”, ý lộn, đầu tay, để gởi ngay cho TĐĐV. Không biết có nhận được chưa?
TĐĐV ơi, ngày trước tớ phải lao vào học, bố mẹ không cho đọc bất cứ loại sách nào hết ngoài sách học và sách tham khảo. Tớ đã thuyết phục bố mẹ bằng cách để cuốn TĐĐV vào gối của bố mẹ. Bố tớ thấy, lật thử vài trang rồi đọc ngấu nghiến. Mẹ thấy vậy cũng đọc theo, mẹ gọi tớ bảo:
- Con đọc truyện này đi, hay lắm đó.
Từ đấy, tớ được đọc TĐĐV suốt.
TĐĐV đã giúp tớ bao nhiêu là việc: thuyết phục bố mẹ nè, học hành tiến bộ nè, lại còn làm thân được với mấy bạn đang “dỗi” nữa chứ. Cám ơn TĐĐV nhiều lắm đó. Mong cho TĐĐV mãi mãi được “ra lò” cho đến khi nào trái đất tuyệt chủng thì thôi. Chúc các cô chú và các bạn ở làng Phan Thị sống vui, sống khỏe, và điều quan trọng nhất là nhớ đến… tớ. Ý, tớ còn làm thơ tặng TĐĐV nè, đọc nhé:
Tớ rất yêu TĐĐV
Vì cho ta nhiều điều cần biết
Thầy Đồ Kiết thật là ki bo
Lỡ ho là không dám chữa bệnh
Sợ mất tênh ngay một quan tiền!

Tớ rất yêu TĐĐV
Vì cho ta nhiều điều cần hay
Có bạn Sửu Eo thật mát tay
Làm bánh trôi cho cha ứng thí
Cùng với Tí kết bạn trăm năm (hí hí)

Tớ rất yêu TĐĐV
Vì có điều rất đáng phải noi
Có bạn Tí học thật là giỏi
Đối đáp nói năng thật tài tình
Cho mẹ vui lòng cười thêm xinh!

Tớ rất yêu TĐĐV
Vì cho ta nhiều điều cần theo
Có bạn Dần Béo rất tham ăn
Hết thịt thăn đến bò bít tết
Làm bà Tám mất hết năm hào!

Tớ rất yêu TĐĐV
Vì cho ta nhiều điều cần biết
Biết Cả Mẹo rất ham thích tiền
Bỏ học triền miên Bá Hộ ghét!

Tớ rất yêu TĐĐV
Vì cho ta nhiều điều cần theo
Có bạn Mùi Béo và bà Chằn Ngọ
Mùi thì ái mộ anh Cả Mẹo
Chằn Ngọ nóng tính thật khó ưa!

Tớ rất yêu TĐĐV
Vì có nhiều điều cần biết
Sáu bạn đoàn kết khỏi kể xiết
Lúc nào cũng hát, nói liên miên
Cầu cho tình bạn của nhóm mới
Mãi mãi dài lâu đến muôn đời!

Bàidự thi 1.447 từ của NGUYỄN THỊ NHUNG (Bố Nguyễn Ngọc Sơn, Đội 2, Quỳ Chữ, Hoằng Quỳ, Hoằng Hóa, Thanh Hóa) – Giải NGỌC

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

KHÔNG ĐỀ

Naêm em leân lôùp Ba
Boá em mua cho em
Moät taäp truyeän Thaàn Ñoàng
Nhaân ngaøy em sinh nhaät
Caàm “Phaùp sö goïi böôûi”
Em lia lòa caûm ôn
Môû ra trang ñaàu tieân
Nhö böøng leân söùc soáng
Bay vaøo taâm trí em
Khi em baét ñaàu ñoïc
Caøng ñoïc caøng thaáy hay
Vaø quyeát chí töø nay
Mua caùc taäp khaùc nöõa
Nhöng vöøa mua taäp 10
Gia ñình em dôøi choã
Em sôï khoâng gaëp laïi
Thaàn Ñoàng Ñaát Vieät nöõa
Nhöng khoâng ngôø may maén
Ñaõ mæm cöôøi vôùi em
Gaàn nhaø coù sieâu thò
Tha hoà mua ñoïc tieáp
Giôø em leân lôùp Baûy
Tieàn möøng tuoåi khaù nhieàu
Mua raát nhieàu taäp truyeän
Khoâng boû taäp moät traêm
Vaø luoân trong hoïc taäp
Moân Lòch söû luoân möôøi
Nhôø Thaàn Ñoàng Ñaát Vieät
Neân em luoân gioûi Söû
Caûm ôn raát nhieàu nheù
Vaø luoân yeâu Thaàn Ñoàng
Traïng Tí laø baïn toát
Baïn hoïc taäp cuûa em.

Baøi döï thi 165 chöõ cuûa LEÂ NHÖÏT THAØNH5B1 Lyù Thöôøng Kieät, KP9, P. 5, Khu Sao Mai, TP. Myõ Tho, Tieàn Giang

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011

CƠ DUYÊN (*)



Thứ Hai…
Mượn được cuốn TĐĐV tập 100 – sướng điên. Chờ học xong tiết GDCD mở cặp lấy nhanh ra. Đọc. 15 phút – xong. Tìm trò chơi. Khó quá, chịu thôi, mấy từ Hán này em “hổng” biết!
Còn tờ cuối cùng. Mắt mở to, sáng hơn đèn pin.
“Trổ tài văn sĩ – đợt 2: CHÀO MỪNG THẦN ĐỒNG ĐẤT VIỆT 100 TẬP”
(Hê! Có đất cho fan Lê Tí hành động rồi! Zui!)
10 phút sau, hoàn thành công việc mua giấy A4, bút, 5 phút cho nảy nở ý tưởng, 2 phút để loay hoay đặt bàn tọa. 30 giây – Let’s go! Hế! Viết gì đây? Kỷ niệm… kỷ niệm… kỷ niệm… kỷ kỷ niệm… Á! Có zồi!
Thứ… ngày… tháng… hồi đó…
Đi học về, chưa được 1/5 quãng đường, quẹo vào một nơi. Đố biết? Hề! Đơn giản thôi, thích đọc truyện mà. Tất nhiên: Quán Truyện!
Sau một hồi suy ngẫm, tính toán, xem xét, nhìn ngó… quyết định: thuê mỗi quyển mới toe sáng chóe nhất trên giá. Đoán xem? Là Đôrêmon đó mà! Về nhà, đọc xong, chán! Chả có gì mới, vẫn Đôrêmon mèo máy ú tròn, Nôbita kính cận, Xuka dễ thương, Xêkô lắm “chiện” và Chaien rốn lồi.
Thứ (tiếp theo)… ngày (tiếp theo)… tháng (tiếp theo)… hồi đó…
Vẫn đi về, vẫn quẹo vào đó, vẫn thích thế, vẫn tìm “nó” (“nó” là gọi chung các sự vật được bao hàm trong nghĩa “truyện mới”). Bà Chúc chủ tiệm truyện vừa thấy khách quen đến liền nói: “Có truyện mới rồi cháu à, hay lắm!” Chỉ cần nghe vậy đã chạy vụt vào. A! Nó đây rồi, công nhận mới thiệt – Vua Pháp Thuật. Có YoYo trán zồ nè, bà chằn Anna dữ dằn nè, nhóc hạt tiêu Manta, còn anh ma Amida nữa chứ, đẹp trai hết xẩy luôn!
Thứ (tiếp nữa)… ngày (tiếp nữa)… tháng (tiếp nữa)… năm đó…
Choeng! Choeng! Choeng! Choeng! (Trống chiêng đâu thế này? À! Tiếng đánh nhau đấy mà! YoYo cực anh “huỳnh”, giỏi “zô” cùng, lại “đột” lượng… nói chung là truyện hay, hay!
Thứ… ngày… tháng… năm… thế kỷ…
Phải ghi sâu ngày này trong đầu, ngày trọng đại, ngày bước sang một bước tiến lớn, mà chỉ duy nhất một lần trong đời thôi. Hôm nay, sinh nhật lần thứ 11. Quà cao từng này, hoa nhiều từng này, kẹo đầy từng này, bánh lắm từng này. Vui cực! Ăn kẹo, hát hò, nhảy chạy, nói đùa, ăn bánh. Xong! Đến giờ mở quà. Hy vọng truyện thiệt thiệt nhiều. Hộp thứ nhất – gấu bông; hộp thứ hai – tượng mèo; hộp thứ ba – hoa vải; hộp thứ… – vở; hộp thứ… – truyện. Truyện! A ha! Gác nó vào tủ, chờ mọi người về cả, lôi ra. Xem nào:
“Thần Đồng Đất Việt tập 1 - Pháp sư gọi bưởi”
Món gì đây? Nhìn thấy ghiền luôn. Đọc. Hay! Hay! Hay quá! Càng đọc càng ghiền. Hay hơn bất cứ truyện nào đã đọc. TĐĐV ang một phong cách riêng, nét vẽ riêng và không đụng hàng.
Hôm sau…
Lật tung mấy quán truyện lên, quyết tìm bằng được TĐĐV.
Thời gian sau..
Là những tháng ngày hạnh phúc. TĐĐV có thật nhiều. Đọc đã đời không chán. Vừa đọc vừa học. Các trạng xưa đúng kỳ tài. Lại được thử sức cùng những câu hỏi vui nữa. Chưa truyện nào có CLB hay như vậy. Đúng là hàng Việt Nam – chất lượng không thấp tẹo nào.
Bây giờ đi đâu, hỏi bạn nào cũng biết TĐĐV. Có mấy ai lắc đầu nào! Các bạn tham gia CLB cũng nhiều và ẵm cũng không ít giải thưởng! Chứng tỏ CLB rất quan tâm tới hội viên và dành nhiều ưu ái tuyệt vời. Và Tí cùng Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tỵ, Ngọ ngày càng ăn sâu vào trong lòng các bạn nhỏ, từ lâu đã trở thành một món ăn tinh thần không thể thiếu đối với chúng ta – những fan của TĐĐV.
Trong học tập, TĐĐV giúp ích rất nhiều, những tích trạng xưa được các anh chị biến thành những mẩu chuyện độc đáo, mang lại cho các bạn yêu Sử, Văn, Toán những kiến thức bổ ích và thú vị.
Trong cuộc sống, CLB chính là chiếc cầu lớn bắc qua cả ba miền, bốn phương. Mọi người yêu thích TĐĐV có thể làm quen với nhau, tạo nên những tình bạn đẹp tuổi học trò, không cần đi đâu xa, tốn nhiều kinh phí làm gì. Chỉ cần trở thành hội viên của CLB Trạng & Bạn là mọi người có thể biết tới mình, lại làm quen được nhiều bạn! Cực thích luôn!
Khó có thể trong vài tờ giấy, mấy chút mực mà nói về Tí và các bạn cho hết được. Một ấn tượng cực sâu sắc không thể diễn tả bằng lời. Nếu nói về TĐĐV, chỉ một câu, tôi sẽ nói: “Rất tuyệt!” Tuyệt trong hình thức lẫn nội dung, trong trò chơi thử tài cũng hay và bổ ích. Có thể nói đây là tập kiến thức sống! Chúng ta – những fan hâm mộ TĐĐV –phải cảm ơn những người đã tạo ra những nhân vật ngộ nghĩnh, đáng yêu này. Mong sao TĐĐV có thể ở mãi với chúng ta, cứ mãi ngộ nghĩnh, đáng yêu thế này. TĐĐV hãy sống mãi với chúng ta và cả những lớp đàn em sau nữa. Chúc TĐĐV “trẻ mãi không già”, “sớm có nghìn tập” cho chúng tôi đọc “mãi mãi không chán!”

Truyện 931 chữ của NGUYỄN THỊ TRANG
(Lớp 8C, Trường THCS huyện Nghĩa Đàn, tỉnh Nghệ An)
(*)  Tựa do BBT đặt


Thứ Hai, 25 tháng 7, 2011

“THẦN ĐỒNG ĐẤT VIỆT KHIẾN MÌNH VUI NHẤT…”


Xin chào bộ tứ và toàn thể các bạn! Thật vui mừng biết bao khi Thần Đồng Đất Việt đã tròn 100 tập. Một chặng đường rất dài, đầy gian nan nhưng lúc nào cũng ăm ắp niềm vui. Hôm nay, mình rất vui khi được ôn lại những kỷ niệm giữa mình và TĐĐV.
Mình vẫn còn nhớ như in, lần đầu tiên cầm trên tay quyển TĐĐV (tập 1). Cảm giác lúc đó thế nào nhỉ? Hồi hộp, hiếu kỳ, và lạ lẫm nữa! Rồi mình bắt đầu giở từng trang, từng trang, chăm chú đọc… Càng đọc càng thấy hấp dẫn. Không chỉ bởi nội dung của câu truyện, mà còn do những phần chơi dân gian hoạt động trí óc nữa. Trạng Tí biết không, mẹ chính là người đã khuyến khích mình đọc TĐĐV đó. Mẹ bảo rằng “TĐĐV không chỉ là bộ truyện phù hợp với lứa tuổi các con, mà còn đem lại kiến thức lịch sử các triều đại Việt Nam hay những phong tục thời xưa, rất bổ ích cho con đó.” Từ đó, mỗi khi TĐĐV ra tập mới thì hai mẹ con mình lại vui vẻ đi mua. Dường như hai mẹ con mình ngày càng thân thiết hơn nhờ có TĐĐV.
Nếu có ai hỏi mình: “Điều gì khiến bạn vui nhất?” mình sẽ nói: “Mình vui nhất là khi có TĐĐV mới, vì tối hôm đó hai mẹ con sẽ cùng ngồi đọc. Và khi đọc xong sẽ cùng nhau bình luận về tập truyện, rồi tham gia CLB Trạng và Bạn, giải những bài toán vui, v.v.. Đôi lúc hai mẹ con không đồng ý kiến nên tranh cãi, có khi dỗi nhau luôn. Vui lắm!”
Không chỉ gắn kết với mẹ và mình thân hơn, TĐĐV còn giúp mình rất nhiều trong cuộc sống, trong học tập. Đưa đến cho mình nhiều kiến thức mới, những bài tìm hiểu về lịch sử nhờ có TĐĐV mà mình đạt điểm cao hơn. Qua mỗi tập, Trạng Tí và các bạn lại cho mình thêm một cách ứng xử trong cuộc sống, giúp mình phân biệt được cái xấu và cái tốt, xử lý hiệu quả mọi tình huống.
Trạng Tí biết không, những khi buồn hay có tâm sự mình lại lấy TĐĐV ra đọc. Thế là mọi nỗi niềm nhanh chóng tiêu tan, mình lại bị cuốn hút bởi nụ cười của Tí, Sửu, Dần, Mẹo, hay cười phá lên vì những đoạn hài trong truyện. TĐĐV đã khiến mình thấy vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn!
Thật sung sướng khi mình được kể cho bộ tứ và các bạn nghe về những đổi thay, những kỷ niệm từ khi có TĐĐV. Mong rằng Trạng Tí và các bạn sẽ cảm thấy vui với câu chuyện của mình.
100 tập đã đi qua, vậy là chúng ta đã vượt qua một chặng đường dài. Các bạn ơi! Chúng ta sẽ cùng bộ tứ vượt qua nhiều chặng đường nữa nhé! Để sau này và mãi mãi chúng ta vẫn cầm trên tay tập TĐĐV.
Oa! Có lẽ mình phải dừng bút tại đây thôi. Chúc bộ tứ và toàn thể dân làng Phan Thị sức khỏe dồi dào, luôn làm tốt công việc phục vụ bạn đọc.

Truyện 555 chữ của BẠCH HẠ NHUNG, Lớp 7A, Trường PTDL Phương Nam
 (25 Ngõ 217, phố Định Công Thượng, Hoàng Mai, Hà Nội) – Giải KHUYẾN KHÍCH

(*) Tựa do BBT đặt.

Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

THẾ GIỚI CỦA TÔI



Có lần, ba tôi đi thành phố, mua cho tôi một quyển truyện. Ba không biết tôi thích truyện nào, nên mua đại một cuốn. Bất ngờ thay, đó lại là TĐĐV. Ban đầu, tôi cũng không để ý gì, nhưng rồi, sẵn tính tò mò, tôi mở ra xem. Tôi bắt gặp một cậu bé dễ thương, tóc để trái đào, răng sún, biệt danh Tí “sún.” Rồi một cô bé với hai bím tóc thật xinh, có biệt danh Sửu “ẹo.” Đi cùng với hai người bạn ấy, là Dần “béo” – một cậu bé mập mạp, ục ịch, và Cả Mẹo – cậu bé có cái mõm khác thường. Tôi bắt đầu thấy thích truyện này, rồi mê tít, đến kỳ nào là mua ngay kỳ đó, coi hoài không chán. Truyện TĐĐV đã đến với tôi như thế đấy.
TĐĐV mang đến cho tôi cả một thế giới mới tinh: Lúc trước, tôi cảm thấy mình rất giỏi giang nên tự hào về mình. Nhưng từ khi đọc TĐĐV, tôi nhận thấy mình đã sai, mình thật sự quá nhỏ bé trong cái thế giới bao la này. Trước kia, tôi có tính không vâng lời cha mẹ. Nhưng khi gặp TĐĐV, căn bệnh tinh thần ấy đã được hóa giải, tôi cảm thấy mình hiếu thảo hơn – qua những tấm gương hiếu thảo trong truyện. Tôi còn ứng dụng những kiến thức trong truyện vào cuộc sống: Có lần, đứa bạn hỏi tôi: “Đố mày, làm thế nào để đo được cột cờ ngoài sân trường mà không cần leo lên?” Do đã đọc TĐĐV tập 6, nên tôi có thể trả lời được ngay: “Do độ dài bóng cột cờ bằng một nửa độ cao thật của cột cờ, nên dựa trên cơ sở đó, ta có thể tìm ra được cách đo. Đầu tiên, đo bóng cột cờ, được bao nhiêu, ta nhân gấp đôi, là ra độ cao thật của cột cờ.” Cả lớp trầm trồ thán phục lời lý giải của tôi. Rồi từ đó trở đi, tôi học hành rất tiến bộ, tôi nghĩ có lẽ TĐĐV đã giúp tôi. Tóm lại, từ khi bước vào cái thế giới này, tôi trở thành con người khác hẳn, hoàn thiện hơn trước đây nhiều.
Rồi một thử thách cũng đến để thử lòng tôi. Lần ấy, tôi gặp một bài tập lịch sử khó, đòi hỏi phải tìm tài liệu khác mới giải được. Tôi nhớ là trong TĐĐV tập 70 có nguồn tư liệu cần tìm, bèn giở ra xem. Mẹ tôi bắt gặp, tưởng tôi đang xem TĐĐV trong giờ học, nên lên tiếng quát mắng. Lòng yêu mến TĐĐV đã thúc đẩy tôi mạnh dạn giải thích: “Mẹ hiểu lầm rồi, con đang tìm tư liệu để giải bài tập sử đấy thôi. Mẹ thấy đấy, TĐĐV không chỉ để coi giải trí, mà nó còn cung cấp cho ta rất nhiều kiến thức bổ ích, không tin mẹ cứ đọc thử xem.” Mẹ cũng tò mò, mở ra xem. Sau khi đọc xong lời nói đầu, nét mặt mẹ tươi hẳn lên, tỏ vẻ hài lòng. Kể từ hôm đó, không chỉ tôi, mà mẹ cũng rất “ghiền” TĐĐV.
Mặt khác, TĐĐV còn là một sân chơi bổ ích, mang đậm chất Việt: nào là trò giải ô chữ, đoán ca dao tục ngữ dưới hình thức xem tranh… cùng với cả khối phần thưởng hấp dẫn, kích thích độc giả tìm tòi và năng học hỏi nhiều hơn.
TĐĐV rất cần cho cuộc sống mỗi người! Ta hãy cố gắng bảo vệ bộ truyện tranh lịch sử này, để bộ tứ cũng như bao nhân vật khác trong truyện luôn là những người bạn thân đồng hành cùng ta trong cuộc sống các bạn nhé!

Truyện 637 chữ của LÊ CÔNG PHÚ, 12 tuổi
(SN 15, tổ 7, ấp 5, xã Phú Lập, huyện Tân Phú, Đồng Nai)

Thứ Sáu, 3 tháng 6, 2011

EM YÊU THẦN ĐỒNG



Thaàn Ñoàng Ñaát Vieät
Chaøo ñoù nhieät lieät
Moãi thaùng moät kyø
Ñoïc xong roài thì
Thaønh thaàn ñoàng luoân

Hoïc tích söû hay
Theo gioù tung bay
Cuøng boán ngöôøi baïn
Tí, Söûu, Daàn, Meïo

Tí thì thích saùch 
Söûu thì thích ñieäu
Daàn thì haùu aên
Meïo thì ham phuù

Ñoïc cöôøi thích thuù
Hình veõ xinh xinh
Ñoïc xong thoâng minh
Y chang Traïng Tí

Nhôø Thaàn Ñoàng maø
Toâi ñaây gioûi hôn
Hoûi veà tích söû
Traû lôøi laøu laøu

Chuùng baïn khen hay
Voã tay boáp boáp
Coâ cöôøi hoûi toâi
“Nhôø ñaâu gioûi Söû?”

Toâi töï haøo noùi:
“Thaàn Ñoàng Ñaát Vieät
Giôùi thieäu haøo kieät
Anh huøng boán phöông

Laøm em bieát theâm
Lòch söû haøo huøng
Daân toäc Vieät Nam
Em yeâu Thaàn Ñoàng!”

NGUYEÃN NGOÏC HAØ168 Lyù Thöôøng Kieät, P. 14, Q. 10, TPHCM
TDDV 42

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

“DUYÊN NỢ” CỦA TÔI VỚI THẦN ĐỒNG ĐẤT VIỆT

Một nhóc tì đã học lớp 4 mà quần áo bao giờ cũng xộc xệch, với khuôn mặt to, nụ cười tươi luôn nở trên môi – chính là tôi ngày ấy. Và tôi yêu thích cái bộ dạng đó của mình, chỉ vì một ước mơ thần tiên: được trở thành nàng Lọ Lem trong câu chuyện cổ tích mà tôi đã đọc.
Trong mọi thứ trên đời, tôi thích nhất truyện cổ tích. Chỉ cần mẹ đưa ra một quyển Grim cũ kỹ hay một cuốn Andersen đã sờn gáy, tôi có thể nhào vào mà nghiến ngấu, bỏ cả những trò chơi thú vị, những bộ cánh mới toanh. Tuy thế, tôi lại rất ghét truyện tranh, nhìn thấy là muốn bỏ ngay. Niềm yêu ghét của tôi sẽ mãi như vậy nếu như không có một ngày…
Chủ nhật, bố mẹ có việc bận, tôi nằng nặc đòi lên nhà bác chơi. Nhà bác có hai anh chị, lúc nào cũng vui vẻ tươi cười. Chơi hết buổi sáng, ăn cơm xong, ba chị em lên gác nghỉ trưa. Anh tôi vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay, chỉ còn tôi với chị. Chị say sưa đọc quyển Ngữ văn 9. Đợi anh ngủ hẳn, chị nhẹ nhàng lôi từ dưới gối ra ba tập TĐĐV. Đọc lén lút mà chốc chốc lại bật cười thích thú. Tôi không hiểu sao chị phải bí mật thế (sau này mới biết là chị giấu bác, giấu cả anh tôi. Tất nhiên chuyện đó không thể lọt khỏi mắt bác, nhưng bác chẳng nói gì vì kết quả học tập của chị vẫn vậy, thậm chí có phần tốt hơn.) Nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, chị chìa cho tôi một tập, bảo:
-          Em đọc đi, hay lắm!
Tôi lắc đầu:
-          Em không thích truyện tranh! Chị có truyện cổ tích không?
-          Chị không có, em đọc tạm cái này đi, đảm bảo sẽ thích mê cho coi!
Ỉu xìu mặt, nhưng vì chưa muốn ngủ, tôi đành vớ lấy đọc bừa. Nào ngờ, nét vẽ ngộ nghĩnh, những câu ứng đối thông minh của Trạng Tí đã làm tôi “thích mê” y như lời chị nói. Tôi quên cả cổ tích, đọc cho kỳ hết mới thôi. Chị tôi xong trước, đi xuống và không quên gọi cả tôi theo, mà tôi thì lúc đó đâu còn biết trời đất gì nữa. Đang say sưa, có tiếng bác gọi tôi xuống ăn dưa hấu – món mà tôi thích nhất. Tôi trả lời rõ to:
-          Thôi bác ạ! Cháu đọc xong truyện đã!
Câu “phúc đáp” hồn nhiên của tôi làm chị phát hoảng. Bao nhiêu công giấu diếm đã bị tôi làm hỏng hết chỉ trong vòng… ba giây! Có lẽ chị đang chờ một cơn tức giận của mẹ. Nào ngờ, bác chẳng giận dữ gì, chỉ mắng yêu:
-          Vậy là lộ rồi nhé!
Chị tôi dở cười dở mếu. Dĩ nhiên là cười nhiều hơn, vì từ hôm đó, chị đã được công khai đọc truyện mà không sợ bị bác mắng.
Sau lần đó, tôi thường xuyên đòi lên nhà bác chơi, nhưng truyện vẫn đọc rất bập bõm. Lên cấp II, ngang đường đến trường có một quán cho thuê sách, truyện rất to. Sau vài lần nhờ người quen giới thiệu, tôi chính thức được thuê truyện ở đây. Mục tiêu đầu tiên của tôi là bộ Conan và tất nhiên là TĐĐV. Dần dà, tôi đã bắt kịp tập mới nhất. Nhiều lần, tôi ôm về một lúc trên dưới hai chục quyển, mang cả đến lớp. Mỗi lần thấy chiếc ba-lô của tôi phồng phồng, bạn bè cứ xúm lại hỏi có TĐĐV không. Những lúc như vậy, tôi lại thấy vui vui. Đôi khi cao hứng, tôi còn kể những tiểu sử đọc được trong phần “Tích Trạng” cho mấy đứa bạn nghe. Đứa nào cũng khoái. Có hôm, không thể kiềm chế được, tôi đã lén đọc trong giờ Sử. Dạy xong còn dư giờ, cô yêu cầu học sinh kể tên và công trạng của những danh nhân lịch sử mà em biết. Người đầu tiên cô gọi là… tôi. Thoạt đầu, vì không nghe rõ câu hỏi nên tôi cứ ấp a ấp úng, cúi mặt chăm chăm nhìn xuống bàn. Chợt thấy quyển TĐĐV như sắp rơi ra khỏi ngăn bàn, tôi nảy ra một ý. Tôi đánh liều kể vanh vách nội dung phần tiểu sử ông Trạng vừa đọc, về một số tích Trạng tôi đã chép lại được, thỉnh thoảng thêm vài chi tiết học từ sách. Trời ạ, cô giáo và các bạn vỗ tay rần rần, lại còn khen tôi chăm chỉ tìm thêm tư liệu ngoài sách vở nữa chứ! TĐĐV ui, cảm ơn nhé!
Ngoài tôi và đứa em gái ra, trong nhà còn một fan ruột của TĐĐV nữa! Không ai khác, đó chính là bố tôi. Bố khuyến khích tôi nên đọc loại truyện bổ ích như TĐĐV. Hè năm ngoái, bố còn cho tiền tôi đi thuê đến mấy chục cuốn truyện, đủ loại. Dĩ nhiên trong số đó không thể thiếu TĐĐV. Ba bố con nghiền chỉ… hai tiếng là hết (kinh khủng luôn). Đợi đến hôm sau thì lâu quá, tối đó ngang qua quán truyện, bố ghé vào nói tên và lớp tôi, rồi cầm về mấy quyển TĐĐV, Conan, Dragonball về trước sự ngạc nhiên của hai chị em. Cũng vì sự kiện ấy mà ông bà chủ quán không thể quên tôi, đặc biệt là… bố tôi.
Đến giờ, bố không ở nhà, tôi vẫn theo dõi TĐĐV và còn tham gia làm thẻ HV CLB TĐĐV. Khi đã gửi phiếu đi, tôi vẫn nghĩ đó là một trò chơi để giết thời gian. Chỉ cho đến lúc cầm trên tay tấm thẻ và lá thư chúc mừng, tôi mới hét toáng lên. Các bạn xúm xít vào xem và hỏi han đủ kiểu, làm tôi vui sướng và hãnh diện vô cùng. Tôi còn gửi bài dự thi đến CLB để thử vận may của mình nữa. Mặc dù chưa bao giờ tôi nghĩ rằng bài của tôi lại có thể đoạt giải trong số hàng nghìn bài dự thi gửi về. Tôi tham gia đơn giản chỉ vì muốn rèn luyện trí nhớ, ôn luyện lịch sử mà thôi!
Cả khi viết bài này cũng vậy, tôi viết không phải vì giải thưởng, tôi chỉ muốn nói lên những điều mình muốn tâm sự với TĐĐV, với các bạn nhỏ làng Phan Thị. Để tôi và TĐĐV luôn là những người bạn thân thiết, để TĐĐV mãi mãi sống trong lòng mỗi độc giả – như tôi vậy.
ĐOÀN MAI LINH (Lớp 8A, trường THCS Thủy Sơn, Thủy Nguyên, Hải Phòng)